gomenasai for everything
Cãm thấy chán đời, hận cuộc đời, hận tất cả và hơn tất cả là hận mình vì đã vô tình sinh ra trên đời này để rồi giá như chỉ một mình bản thân khổ thôi ấy thế mà kéo theo sau bao nhiêu người bên cạnh phải khổ theo. Chính xác thì có lẽ giờ mình như là kẻ ăn bám chính hiệu…..
Nói thật, nhiều khi cũng muốn khóc lắm, muốn hét muốn phá, muốn chửi ai đó, muốn trút hết nỗi buồn phiền lên ai đó …thế nhưng có làm thế thì cuộc đời của ta vẫn không thay đổi gì mọi thứ vẫn không thể chuyển sang toàn màu hồng như trong những chuyện cổ tích xưa ấy
còn bé mà ta vẫn hay tin.. rằng mỗi khi khóc sẽ hiện lên một ông bụt hỏi rằng “con làm sao mà khóc?” và rồi cô bé ấy sẽ kể hết nỗi lòng uất ức của mình và rồi nữa chỉ cần bằng một phép màu ông bụt giúp cô bé đạt được mọi ước nguyện của mình… giờ mới thấy tất cả thật hoang tưởng, thật giả dối…. làm gì có ai như ông bụt, làm gì có phép màu nào để có thể biến nước mắt thành nụ cười hạnh phúc. Tất cả nếu không phải tự bản thân mình cố gắng mọi lúc mọi nơi để vực dậy, kể cả khi rằng chẳng còn sức mà gượng lên nữa thì cũng phải đớn đau, kìm nén nước mắt đứng lên, nhìn phía trước và đi thẳng nào như một con rô bốt không biết đau, không biết buồn, không biết cãm nhận…..
Thứ Bảy, tháng 8 28, 2010
|
Nhãn:
Cảm xúc
|
Giới thiệu về tôi
- Ỉn Dễ Thương
- Vietnam
- không ai là hoàn hảo nên mình cũng không phải là người hoàn hảo..
0 nhận xét:
Đăng nhận xét