gọi ai...
Chị!
Chị ơi, 16 năm rồi , 16 năm trôi qua. Có những lúc e đã nghĩ e đã quên được chị, quên hẳn rồi.. nhưng mọi thứ không như e nghĩ. Mọi thứ vẫn cứ như nguyên ban đầu, khi chị đi bỏ lại e, bỏ lại mẹ trong nỗi đau tột cùng, còn e lại thì vẫn chẳng thể hình dung nỗi đau đó như thế nào, em chỉ nghĩ chị đi rồi sẽ quay lại không phải là mãi mãi. Chị có biết rằng những năm sau đó e đã thấy ghét và hận chị thế nào không?, chị chẳng phải là người chị tốt như mẹ vẫn nói vì chị đã hứa mà không làm được, chị đi mà chẳng nghĩ cho mọi người yêu thương chị.
Chị có biết là e thèm được cãm giác có chị như ngày nào, cãm giác được gọi chị như bao người khác, cãm giác có ai để mình được quan tâm, chia sẻ, tâm sự và hơn nữa như ngày nào e sẽ giành đồ của chị để mặc dù nó thật rộng thùng thình nhưng vẫn thích....
Chị đi, chẳng nghĩ tới ai, chẳng nghĩ tới e, tới mẹ. E hận chị, hận rất nhiều. Chị có biết rằng đến khi lớn thật rồi, e mới cãm nhận được nỗi đau đó đau đớn đến thế nào, ấy vậy mà e vẫn cứ hy vọng, hy vọng rằng ngày nào bỗng có một phép màu đưa chị quay lại với e, với mẹ. Chị có biết mẹ đã đau đớn đến thế nào, mọi người đã khóc nhiều thế nào. Chị vốn chẳng phải là người chị tốt, giá như lúc đó chị đừng có bướng bỉnh quá như thế, giá như chị biết nghe lời anh cả một tí và giá như hôm đó chẳng ai chiều theo chị thì mọi việc đã không như thế. Chị cũng giỏi lắm chị biết đòi lại đồ của mình đúng lúc lắm, không phải là ngày nào mà là ngày hôm đó cùng với lời hứa thật ngọt ngào.
Chị không thể tưởng tưởng được rằng e hận chị thế nào đầu, vừa hận chị nhưng cũng muốn sẽ có một ông bụt nào đó đưa chị về lại với em.
Chị có biết rằng, mỗi những buổi ra bờ sông e lúc nào cũng hái những bông hoa dại đẹp nhất rồi bó lại thật đẹp thả trôi sông, nghĩ đơn giản rằng, chị sẽ nhận được và chị sẽ biết đó là của em, và biết rằng e đã nhớ chị đến thế nào..
Trong mắt mẹ, chị là đẹp nhất. Mà thật sự trong 3 chị e gái nhà mình chị là người đẹp nhất. chị có làn da trắng trẻo, tóc uốn xoăn cá tính, mồm miệng lúc nào cũng nhẹ nhàng, lanh lẹ. 15 tuổi nhưng chị đã biết buôn bán kiếm tiền, biết vừa địu em trên lừng vừa đi học, biết xách nước vào nhà cho mẹ tắm, việc nhà thì khỏi nói chưa bao giờ mà chị để dở dàng, 15 tuổi chị đã biết đi làm đội công cùng mọi người phụ ba mẹ.Trong con mắt tất cả mọi người chị xinh đẹp, thảo vát, vui tính và thân thiện. Ai gặp chị cũng bị thu hút bởi không chỉ vẻ bề ngoài mà còn cách nói chuyện thu hút lòng người...còn e như mẹ nói không bằng một góc của chị. Chị như thế nào thì e ngược lại với tất cả như thế.
Suốt những năm tháng sau đó e đã sống núp sau hình bóng của chị, trong mắt mẹ e mãi chỉ là e sẽ không bao giờ thay thế được chị và e cũng biết điều đó, nhưng e cũng ghét chị, nếu chị không ra đi mẹ sẽ không so sánh e với chị lệch lạc như thế, nếu chị không ra đi e cũng sẽ không sống khổ trong những năm tháng tuổi thơ quá nhiều nước mắt như thế.
Chị thì sướng rồi, bởi chị cũng giỏi lắm chị còn biết kéo bà theo chị nữa cơ mà. Chỉ có em, e là người gánh lại tất cả những nỗi khổ đau mà chị để lại. E đã sợ e gái mình sẽ phải như e nên e đã phải cố hết sức làm một người chị tốt, e đã cố làm một người con thảo...nhưng e đã không làm được. Mẹ bảo e không thể nào bằng một góc của chị được đâu, chị có biết lúc đó e chỉ muốn được gặp chị một lần và hét vào mặt chị rằng chị về đi để e thay thế chỗ của chị cho, nếu như có thể như thế e cũng sẵn sàng, sẵn sàng, nhưng mà chẳng thể...
Thời gian trôi qua đi, e đã cố sống thật mạnh mẽ, cố gắng vượt qua tất cả, e đã cố gắng rất nhiều, 16 năm qua là 16 năm đầy nước mắt đối với em. Đã bao nhiều lần e tưởng chừng như gục ngã chị có biết lúc đó e muốn gì không. E chỉ muốn đi theo chị, được như chị và bà, nó chẳng khác gì với việc e đầu hàng gục ngã trước khó khăn , thử thách của cuộc đời. Bao đêm khóc thầm, e đã gọi tên chị thật nhiều, chỉ muốn gào lên thật to, chỉ muốn trách móc chị thật nhiều nhưng rồi e lại kìm nén và kìm nén cố gắng và cố gắng.
Có khi nào bà và chị ghé thăm lại nhà mình chưa, có khi nào chị về thăm mẹ chưa? Chị có biết là bây giờ mẹ gầy và già đi nhiều lắm không, còn e ,e cứ đi và ở xa nhà mãi, e chưa chăm sóc được mẹ cái gì cả. Mấy hồi trước mẹ đau suốt có lần mẹ bị tai nạn năm viện cả tháng nhưng nhà mình chẳng ai cho em biết, mẹ xuất viện rồi mới bảo cho em. E về, chỉ biết nhìn mẹ, e chẳng biết nói gì cả. Có thể tại e và mẹ vốn dĩ từ khi e còn nhỏ chẳng thân nhau lắm như anh và mẹ. Mẹ bảo e là " con là con gái mà sao chẳng thân với mẹ, anh con là con trai mà chuyện gì cũng tâm sự với mẹ", chị biết không hôm e về thăm mẹ rồi đến ngày e lại phải đi , bố bảo, "tối qua mẹ con khóc đấy, con làm gì mẹ buồn ah?" bố còn bảo " mẹ bảo rằng mẹ vừa xuất viện, con về thăm mà chẳng thấy biểu lộ cãm xúc hỏi thăm gì cả, mà cứ đơ đơ như người vô cảm ấy ". Chị có biết tối hôm cuối cùng đó e đã khóc nhiều thế nào không? Sao trong mắt mẹ e vẫn chỉ như là người vô cãm, e không phải là người như thế, e cũng đã hết giận mẹ lâu rồi, nhưng e chẳng biết, chẳng biết phải thể hiện như thế nào, có lẽ đơn giản tại hồi nhỏ e giận mẹ nhiều quá nên e chẳng biết phải gần gũi mẹ lại thế nào. Chẳng như anh và em gái cái gì cũng kể được cái gì cũng thể hiện được với mẹ.
Chị đã có bà rồi, hai người thế là cũng có nhau ấm áp hơn rồi, chị đừng kéo ai đi theo chị nữa nha. Em sẽ không chịu đựng nỗi nữa đâu.
Nhà mình giờ chỉ còn mỗi e gái và bố mẹ, quạnh hiu. Nhìu hôm thấy mẹ buồn lắm chị ạ, e cũng đi suốt, e không biết khi nào e mới có thật nhiều thời gian ở nhà thật nhiều nấu những món ăn thật ngon cho cả nhà, mỗi tối lại qua phòng bố mẹ tám chuyện đến khuya.
Thứ Tư, tháng 9 15, 2010
|
Nhãn:
Cảm xúc
|
Giới thiệu về tôi
- Ỉn Dễ Thương
- Vietnam
- không ai là hoàn hảo nên mình cũng không phải là người hoàn hảo..
0 nhận xét:
Đăng nhận xét