Xám xịt

Không hát hò, không chém ai, không english, không IT, không truyện, không thơ, không nghĩ vẩn vơ….đó là một ngày xắp trôi qua của mình. Cãm giác chẳng muốn làm gì, chỉ muốn nằm và ngủ..Khi ngủ có vẻ như thích thú hơn khi thức, không nghĩ gì, không phải bận tâm gì, chỉ chìm đắm trong những giấc mơ không đầu không cuối, kể cả những cơn ác mộng khủng khiếp khiến mỗi lần tỉnh giấc mồ hồi nhễ nhại, nhịp thở hổn hển vì vẫn còn cãm giác sợ, nhưng dương như cãm giác vẫn hay hơn là khi thức phải tính toán nhiều quá, nghĩ ngợi nhiều quá và buồn cũng nhiều quá, chán cũng chẳng ít nữa !
Ta thì khỏi nói rồi, lúc nào cũng giỏi than thở mà. Ta mà đã than thì thôi rồi, không ai là không phải bịt tai lại, nhưng may quá mình chưa phải than trước mặt ai, chỉ than cho riêng mình nghe thôi, và cũng tội nghiệp và thương những người quan tâm tới mình khi lỡ tay click chuột ghé thăm blog mình. Lời xin lỗi vô vàn gửi tới mọi người nếu như ai đó lỡ đọc mà phải lây bệnh chán và bệnh buồn của ta.
Hai hôm nay, không post bài cũng chẳng ai ghé thăm. Ngôi nhà của mình vắng vẻ quá, chỉ mình mình chạy lên chạy xuống nhưng không phải đọc lại mà chỉ là nghe lại những bản khúc buồn hiu buồn hỉu.. đã buồn rồi cứ như là muốn buồn thêm nữa ấy, Tính ta thật khác người làm sao. Có ai đó mà thấy ghét chửi hâm thì cũng chẳng ngoa !
Cũng chẳng biết thấy nhớ gì nữa, thấy nhớ ai nữa, chỉ thấy tự thương cho chính mình, thương cái vẻ buồn buồn chán chán không ai sẻ chia, không ai giãi bày.
Thèm, thèm được cãi nhau với ai đó lắm, thèm được đi đâu đó, ngồi đâu đó tám chuyện, ngắm cái gì đó, thèm được cãm nhận chút gì đó thật sự để ta có thể bật khóc rồi mỗi uẩn khúc trong lòng sẽ có cơ hội tuôn trào và tuôn hết đi. Ta chả muồn nó cứ nằm lỳ mãi trong lòng để ta phải dở khóc, dở cười, cười chẳng xong mà khóc cũng chẳng nỗi.
Mấy ngày nghĩ vừa rồi ngày nào cũng lang thang trên room sàn nhạc, hết gào, hét tra tấn người (bởi làm gì có giọng hát hay như họa mi đâu mà có thể gọi là hát cho mọi người nghe chứ ) khác lại đến chém mọi người, gặp ai cũng chém không biết có bị ai ghét không nữa, mà sao đâu nhỉ vốn dĩ sống trên đời phải có người ghét mình chứ như thế cuộc đời mới được gọi là luồn có phép bù trừ bởi đời làm gì có ai hoàn hảo sống mà không có tật xấu, không bị ai ghét chứ.
Chém giỏi, cũng có thêm những người bạn mới ( thêm bạn bớt thù mà ), nhưng rồi lại giật mình lại ảo àh? ừ nhỉ lại ảo nữa. Bạn thật thì ít mà sao ảo thì nhiều thế, thì chỉ có ảo người ta mới dễ muốn nói gì thì nói còn gì, người ta mới dễ thể hiện tình cãm bằng những cái mặt yahoo : nào thì ôm, nào thì trái tim, nào thì hạnh phúc, nào thì hun….đủ cũng bậc cãm xúc thể hiện cho nhau. Chứ ngoài đời thử coi, đó giám ôm đấy, đố giám nói những lời yêu thương ngọt ngào như viên kẹo đường đấy ( Ngày cả người yêu  được gọi là nửa kia của trái tim cũng chưa chắc được gọi là thường xuyên dễ dàng trao những lời yêu đương mật ngọt cơ mà), Ấy thế ấy à, cứ thế giới ảo mới quen hay đã quen lâu kiểu gì người ta cũng thể hiện được hết. Thế mới gọi là ảo, không là thật. Vì không là thật nên muốn nói gì chẳng được, thể hiện gì chẳng được. Chẳng ai bị sao cả!
Muốn nói nữa, muốn than nữa, muốn chửi đời nữa, nhưng thôi….lại muốn ngủ nữa rồi !!!!
Ta là vậy đấy, cũng chẳng tốt đẹp gì, mà cũng chẳng xấu cho lắm ……

Biết rằng shayne ward hát tình cãm hơn, nhưng yêu westlife hơn cơ!

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Giới thiệu về tôi

Ảnh của tôi
Vietnam
không ai là hoàn hảo nên mình cũng không phải là người hoàn hảo..

my pic

my pic

my music

Friends

Thiet Ke WebSite

GosuBlogger