Chào ủn


Trong lúc đang nước sôi lửa bỏng thế này gọi anh như thế không biết có giận không? Nếu có gì phật ý thì cho qua nha.
Chẳng biết từ lúc nào mình lại có cái kiểu xưng hồ khách sáo từ bao giờ,mọi thứ diễn ra thật tự nhiên quá đúng không? Nghĩ lại để tìm lý do cũng chẳng biết là vì sao nữa. hì, mà quên chắc anh không muốn đọc đâu nha. Nhàm chán vì rồi em cũng chỉ biết nói thế thôi có biết nói gì hơn nữa đâu đúng không?
Anh trách em nhiều, và em cũng trách anh cũng chẳng kém gì đâu,hai đứa lúc nào mà chẳng thể cũng chỉ giỏi trách cứ nhau, làm nhau buồn và rồi lại tự ôm nỗi buồn về cho mình...Buồn quá là buồn phải không anh.
Đêm qua khi anh nói không có những giọt nước mắt rơi nhưng khi anh cúp máy sao tự nhiên nó ở đâu lăn ra nhiều quá....
Quán nét vẫn vậy khi anh ko sáng nick , em chờ, chờ đợi cái vô vọng biết rằng không là không..Không biết mình chờ cái gì.
Ủn à, đã lâu lắm rồi em mới lại nghe những bản nhạc này, những bản nhạc đã từng một thời em thích , những bản nhạc đã từng gieo cho em những niềm tin để sống.Một chút ngần lại, sao cãm giác lạ lùng quá.Ước gì, được trở lại khi mình là thơ bé, cũng khổ, cũng khó khăn nhưng chưa khi nào biết than vãn, chưa khi nào biết bỏ cuộc.
Em đã khác, khác nhiều lắm, thay đổi nhiều lắm và chính em bây giờ cũng không còn nhận ra mình là ai nữa.Một con người quá bất mãn với đời, thất vọng quá nhiều để nước mắt rơi quá nhiều để rồi tự khiến lòng mình yếu đuối.
Em đã quá luỵ khi yêu anh, để rồi khi chỉ cần một tiếng chia tay cũng khiến em dễ sụp đổ như chẳng thể vượt qua, để rồi cứ chạy theo anh níu kéo...Xin lỗi anh thật nhiều, vì mỗi lần em như thế chỉ làm cho anh và em càng đau khổ hơn thôi, để rồi anh không tìm được lối thoát cho mình.
Ủn à! Ai cũng một lần gục ngã phải không, hãy coi như đây là sự vấp ngã thứ hai của em,em sẽ cố , cố gắng tìm lại mình , cố gắng để vượt qua và rồi mọi thứ sẽ qua thôi.Tất cả chỉ cần thời gian, thời gian là liều thuốc chữa bệnh nhiễm mầu nhất mà, ai cũng nói thế và em tin như thế.
Ủn à! Hai năm mình yêu nhau có quá nhiều chuyện buồn, nước mắt nhiều hơn là nụ cười, không biết vì sao nữa..mình cứ mãi đi tìm, đi tìm câu giải đáp vì sao lại thế nhưng mãi không tìm được đâu.Có ai đó nói rằng vì mình là người trong cuộc nên cứ quan trọng hoá vấn đề quá nên sẽ chẳng tìm được cái giải quyết đâu, có lẽ đây là lúc ta hãy thử đóng vai là người ngoài cuộc nhin lại tất cả vấn đề.
Mình đã cuốn mình theo dòng xoáy của cuộc đời để rồi quên mất ngày cả chính mình, mình đã đổ tội quá nhiều cho đồng tiên cái thứ vô tri vô giác ấy mà quên mất rằng cuộc đời của mình là do mình quyết định mà thôi,...Giá trị vật chất lại hơn giá trị tinh thần đến vậy ưh? em không tin, em vẫn tin rằng trong sâu thẳm của con người có những giá trị người ta không thể chỉ mua bằng những đồng tiền vô tri vô giác dù cho nó cò ma lực đến đâu.
Anh à, đôi lúc con người cũng cần có những phút ngưng lại cho mình chút thời gian để ngẫm nghĩ, chút thời gian để nhìn lại tất cả quãng đường mình đã đi, để rồi ngẫm lại mình đã được và mất gì và vì sao lại thế?
Xin lỗi anh vì em đã nói quá nhiều, nói quá những câu rỗng tuếch không cần thiết, có lẽ vì em học văn nên tư tưởng cũng lãng mạn quá không thực tế như anh, không biết nhìn vào cái thực của cuộc sống hiện tại, nhưng mà chưa chắc đã thế đâu anh ạ. sao anh có thể hiểu hết được em, sao anh hiểu được những suy nghĩ của em cũng như em không thể nào hiểu được anh, đó mới là lý do của những vụ cãi nhau đó anh. Hai con người với hai suy nghĩ trái ngược.
Đôi lúc em tự hỏi mình tiếp túc để làm gì để rồi vẫn thế vẫn là vậy, vân chỉ là những nỗi buồn mà thôi không hơn, những niềm vui nó vẫn mãi ở mãi đâu đâu ấy.
Thời gian còn lại có lẽ là đủ cho cả hai suy ngẫm lại mình, nhìn lại mình một chút, nhìn lại tất cả. Em sẽ cố gắng để cho anh yên tĩnh và có lẽ chính xác là em sợ cái lạnh lùng của anh, sợ rồi những cú điện thoại không được trả lời lại làm em buồn và nghĩ linh tinh quá nhiều như anh vẫn hay nói.
hì, không sao đâu, Em thích nói từ đó. Tất cả không sao cả, người ta sẽ vượt qua được tất cả khi người ta luôn tin rằng mình có thể. nó chỉ không thể khi người ta không tin tưởng vào chính mình mà thôi, phải không anh?
Khúc nhạc soledad hôm nay buồn quá , buồn như những buổi chiều vãng ngày xưa khi nghe bản tình ca từ văn phòng đoàn trường cùng mùi hương Ngọc Lan thơm ngát. Chắc anh không còn vương vấn mùi hoa Ngọc Lan như ngày xưa ấy nữa đâu, bởi con người đôi khi không phải là cố tình mà cũng vô tình quên đi những cái mà người ta nghĩ là quá ảo tưởng, không thực tế.
Thôi, mail em cũng đã dài lắm rồi, anh đọc chắc sẽ cãm thấy chán ngắt, ráng đọc nha.Không phải em than đâu coi như đó chỉ là những dòng tâm sự của em thôi, không nói bằng lời được thì viết ra vậy hì hì
Chúc anh luôn sống vui và thành công trong công việc, và hy vọng thời gian rồi sẽ bù đắp cho tất cả. Hãy nhớ những gì không đáng quên và hãy quên những gì không đáng nhớ. Hai năm trôi qua, nỗi buồn nhiều hơn niềm vui nhưng em tin rồi cả hai mỗi người sẽ luôn giữ cho mình những gì một chút gọi là không nên quên.
Chúc vui vẻ
Thương!
Ỉn

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Giới thiệu về tôi

Ảnh của tôi
Vietnam
không ai là hoàn hảo nên mình cũng không phải là người hoàn hảo..

my pic

my pic

my music

Friends

Thiet Ke WebSite

GosuBlogger