Thứ 2 ngày 30 tháng 5 năm 2016

Vụt cái sau bao nhiêu khoảng thời gian biến mất, vùi đầu với công cuộc vĩ đại làm việc không công, không lương, tất bật với bỉm, sữa, chén bát, quần áo...khoảng thời gian rảnh nhất là lại cắm vào cái facebook để tự kỷ. Cuối cùng mình lại trở về với mình, quét cái mạng nhện và bụi bặm dăng tơ đầy nhà sao bao thời gian bỏ bê.
Ta nói, làm phụ nữ không sướng mà làm đàn ông cũng chả sướng khi chính mình không tự chủ được những gì ta muốn làm. Gần 30 tuổi đầu mình đã bắt đầu sống chậm lại, nghĩ tĩnh đi, điềm đạm hơn nhưng cũng ghê gớm hơn. Nếu như cái thời tuổi 20 bồng bột, dễ cáu, dễ khóc, dễ giận, dễ bị người khác bắt nạt thì giờ ngược lại với tất cả. Có lẽ sau bao nhiêu tổn thương, bao nhiêu nước mắt, bao nhiêu nỗi đau, thất bại, thất vọng....nó bỗng nhiên khiến người ta trở nên giống như được mặc thêm cái áo sắt. Không ai có thể đâm dao xuyên thấu được.
Chưa bao giờ cãm nhận được sự thay đổi lớn lao đến thế, tự biết rằng mình đã thay đổi đi rất nhiều. Chín chắn hơn, trưởng thành hơn. Mọi thứ không chỉ là điểm đen mù mịt không lối đi như ngày xưa ấy vẫn thường thấy mà giờ đâu đâu quanh ta cũng là lối đi, không có thì phải tìm cho ra.
30 tuổi đầu ta vẫn chưa đạt được những gì ta mơ ước nhưng lại tràn trề năng lượng để lao đầu vào những điều sẽ muốn làm. Không còn cãm giác đau đầu với hình ảnh 2 bàn tay trắng mà chỉ muốn vực dậy để làm và làm. Chưa bao giờ cãm giác nhiều năng lượng đến thế, trở nên vô cảm với những lời xì xào xung quanh chỉ sống và quan tâm tới mục đích muốn đạt tới. Tôi của ngày hôm nay đã khác ngày hôm qua rất nhiều, nhưng sẽ không bao giờ quên những nỗi đau từ ngày đã qua vì nhờ có nó mà ta trở nên như ngày hôm nay

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Giới thiệu về tôi

Ảnh của tôi
Vietnam
không ai là hoàn hảo nên mình cũng không phải là người hoàn hảo..

my pic

my pic

my music

Friends

Thiet Ke WebSite

GosuBlogger