Nơi nào là bình yên cho tôi…?
Bình yên là gì, phải là không tiếng động, không ồn ào, không bị ai làm phiền… không, tôi thèm cái bình yên hơn thế. Tôi thèm cái bình yên không sự phiền não, không âu lo, không phiền muộn, không có tiếng chửi, không có sự ganh ghét lẫn nhau giữa người với người. Ngay chính tổ ấm của mình cũng chẳng thể là chốn dung thân cho đôi chân đã mỏi mệt phải chạy trốn, cho đầu óc được thảnh thơi sau bao lo âu, muộn phiền, cho tìm lại chút thôi dư vị của tình yêu thương, của sự đùm bọc, của sự quan tâm…vậy ta biết chạy trốn đâu nữa đây.
Đã đủ mệt để trở nên vô cãm, trở nên ích kỷ…ta không biết rồi ta sẽ thế nào nữa nhưng ta ghét ta thế này lắm. Ta thèm là ta trong những phút yên bình của cõi lòng biết nghĩ cho người mình yêu thương, cho ai yêu thương mình, biết nghĩ cho những người khốn khổ hơn mình để ta thấy ta không phải là người khổ nhất trên đời để ta thấy từng đó cố gắng, từng đó chịu đựng là chưa đủ và để ta thấy phải biết đứng dậy mà bước tiếp…Nhưng cuộc đời ơi khó lắm, ta đã chán khi chỉ mình cho đi mà không được nhận lại, ta không đòi lại nhận nhiều, ta không đòi phải được nhận bằng cái ta đã cho đi, ta chỉ muốn những ai được nhận hãy biết mỉm cười, cảm ơn ta, trân trọng những điều họ được nhận bởi ở đó là cả sự cố gắng, là cả sự nhẫn nhịn là cả nước mắt ta nuốt ngược vào lòng là cả yêu thương ta đong đầy gửi gắm vào đó. Những có lẽ họ sẽ không bao giờ hiểu hết được đâu, bởi họ đã quen được nhận mà không phải cho đi, đã quen được nhiều hơn là mất, còn ta, ta mất nhiều hơn là được, vậy sao ta có thể bắt họ phải giống ta được.
Nhưng đời ơi, ta thèm lắm, thèm cái tình yêu thừa thãi của họ mà không biết cho đi (hay vốn dĩ không có ?),thèm cái sự ần cần hỏi han, thèm cái sự lo lắng tiếc nuối khi ta ngã quỵ, thèm được nghe những chia sẻ khi ta thấy phía trước là con đường là ngã cụt. Nhưng phải làm sao đây? Phải tại ta không? ta đã đòi hỏi nhiều quá, ta đòi những thứ cao quá không thể được…ta không biết nữa, ta tự hỏi để làm gì để rồi tự nhận lấy những câu trả lời cay đắng.
Thứ Sáu, tháng 4 01, 2011
|
Nhãn:
Cảm xúc
|
Giới thiệu về tôi
- Ỉn Dễ Thương
- Vietnam
- không ai là hoàn hảo nên mình cũng không phải là người hoàn hảo..
0 nhận xét:
Đăng nhận xét