Than đời.

Chưa bao giờ lòng mình lại dửng dưng như ngày hôm nay, không khóc cũng không cười, mình như ở giữa của nỗi buồn và nỗi đau. Nếu mình là ngày xưa ấy, chắc mình sẽ khóc nhiều lắm, mình sẽ than thân, trách phận nhiều lắm, nhưng mình của ngày hôm nay không. Không khóc, cũng không cười, không than chỉ trách đời, trách mình…có lẽ như thế mình sẽ nhẹ lòng hơn chăng.
24 tuổi, bằng tuổi mình người ta đã ào ào đi làm kiếm tiền, còn mình vẫn ăn bám, vẫn xin xỏ tiền…nhưng nói đến cái từ xin xỏ mới thấy buồn cười bởi cái số tiền họ chu cấp cho mình ít hơn so với cái số tiền mà lẽ ra đó là nghĩa vụ, là trách nhiệm mà bỗi bố mẹ phải lo cho con cái khi đi học. Nhà mình đâu đến nỗi nhà nghèo, cũng nhà xây tính bằng tiền trăm triệu, cũng đầy đủ những cái tiện nghi bao nhà người ta thèm mong, thẫm chí mỗi lần họ muốn mua sắm cái gì họ không tiếc những tiền chục triệu để họ sắm về… thế nhưng 1 triệu 1 tháng gửi cho con ăn học đại học nơi thành phố đối với họ là cả một núi tiền không thể bỏ ra, có bỏ ra thì trước tiên họ cũng sẽ bắt đầu kể từ A – Z tiền đó ở đâu ra, rằng nào là bố mẹ bá nguyên con heo, con bò, nguyên tháng tiền trợ cấp thương binh của bố…đủ từ trăm phía con đường để có 1 triệu. Ái chà, mình lại làm khổ họ đến vậy sao? ấy thế mà không biết nguyên cả cái tiền trợ cấp cho con thương bình 1 học kỳ hơn 3 triệu của mình không biết mất đầu rồi, rồi còn cả cái tiền cho sinh viên vay phụ cho học phí đâu mất tiêu rồi.Một năm học của mình có 10 tháng thôi mà có 10 triệu, không phải đóng học phí, không phải cho thêm mình bất cứ khoản nào khác, 1 triệu của họ là đã bao gồm tiền trọ, tiền ăn, tiền chi phí hằng ngày từ xe buýt đến tiền đoàn, tiền liên hoàn lớp, tiền quỹ lớp, tiền mua gạo, mua rau…ái chà chà 1 triệu đó chắc phải còn dư nhiều lắm đây nên họ nghĩ mình chả biết tiết kiệm, chả biết tiêu xài, bố mẹ phải ăn rau, ăn muối gửi tiền cho con. Ấy thế ấy ha, số họ khổ hơn mình thật, thóc đầy bồ ăn không hết say ra cho heo ăn, gà ăn. Rau đầy vườn, trái cây đủ loại, rồi thì gà, heo, bò, cà phê năm vừa rồi cùng gần 2 tấn cà phê nhân đấy, rồi lại còn chưa kể tiền bán bắp, khoai. Chắc nguyên từng đó dồn lại mới đủ 1 triệu gửi cho mình 1 tháng đấy. Khổ thật. Khổ quá ấy chứ lị, mình thì sướng quá rồi ở cái phòng rộng tới mình cho thêm xe vào vừa đủ cho chỗ ngủ, bó rau 4 nghìn, thịt heo, gà thì toàn nước nhạt như nước lã cũng phải mấy chục một kg…rồi ấy hả mình thì sướng lắm, đâu khổ như họ đi chợ có 100m cũng phải cưỡi xe máy còn mình đi học gần lắm, đi bộ có 30 phút ra chỗ bắt xe buýt, rồi xuống xe buýt bắt tiếp xe buýt, xuống tiếp xe buýt dắt tay ông tử thần cùng nhau băng qua xa lộ Hà Nội rồi đi tiếp 20 phút là tới trường rồi. Đi về thì lại quay lại vòng như đi, mà ấy hả Sài Gòn sướng lắm, thời tiết lúc nào cũng mát mẻ à, trời chỉ vừa đủ nắng nóng làm ướt áo vì giọt mồ hôi thôi, trời mưa thì lại còn được lội nước bắt cá giữa đường nữa chứ, đâu khổ như ở quê đâu, ngút ngàn cây xanh, tối ngủ đắp mền dày.công nhân mình sướng hơn họ thật hen chi suốt ngày ghen tị, nói móc mình cái này cái kìa “mày sướng quá chỉ mỗi ở nhà lo đi học, không phải làm gì, ăn uống sung sướng, ở thành phố lớn đông vui nên chả biết nghĩ cho bố mẹ” Vâng, con sướng lắm, sướng đến mức cả những tháng ngày ở sài gòn quanh năm ăn rau tươi với trứng 1 tháng thì thử 1 lạng mùi thịt cho đỡ quên vị chứ cái loại thịt thì ăn làm gì, mà cũng may ở sài gòn không có mùa lạnh nên quanh năm tắm nước lạnh thôi, chứ cứ như ở quê phải tắm bình nóng lạnh thì 1 triệu chắc con còn dư nhiều lắm.
Mà thôi, mình nói nhiều làm gì hả trời, cho dù mình có học giỏi đến đâu thì cũng chả bao giờ họ quan tâm đâu, họ chỉ quan tâm. Khi nào mày tính lấy chồng, rồi ở đầu, làm việc ở đâu bởi “ nghe bảo thằng kia yêu con lắm mà, đồng ý lấy nó đi, rồi bảo nó phụ bố mẹ nuôi mày tiền ăn học, chứ bố mẹ không nuôi nỗi rồi”. Ái chà chà, nghe sướng ghê!! sự quan tâm chu đáo quá.
Sao mình lại bình thản đến thế này, không giọt nước mắt, không rưng rưng lệ, chai sạn quá rồi, mọi thứ đã quá bình thường chả còn mùi vị gì nữa.
Muốn ….. chả biết muốn gì nữa. Có lẽ ngủ chăng ?.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Giới thiệu về tôi

Ảnh của tôi
Vietnam
không ai là hoàn hảo nên mình cũng không phải là người hoàn hảo..

my pic

my pic

my music

Friends

Thiet Ke WebSite

GosuBlogger