Anh….!!

Ngủ rồi phải không anh? chắc ngủ say lắm rồi, có khi giờ đang mơ giấc mơ nào đó rồi…anh vẫn thế vẫn chỉ có vậy, phải con người khó thay đổi vậy hả anh, hay người ta không muốn thay đổi?
4 năm yêu nhau, 6 năm quen biết, nhưng từng đó thời gian chưa bao giờ là đủ để có thể hiểu hết được nhau, có những người sống với nhau cả đời còn chưa thể biết hết về nhau nòi gì từng đó thời gian ít ỏi của mình phải không anh?…tiếng quạt to quá sao bỗng nhiên khiến lòng em không tĩnh lại được, vừa khóc xong, một mình, khóc một mình, có gì đâu đối với anh chuyện đó là bình thường và nó không là gì cả thẫm chí nó là vớ vẩn với anh. Em tủi thân chắc anh chẳng bao giờ biết, cũng như anh chưa bao giờ thèm bận tâm em nghĩ gì, em làm gì, em viết lên blog những gì. Thế nên em có thể ngồi viết thoải mái, viết gì cũng được, nói yêu anh cũng được mà chửi anh cũng được bởi có bao giờ anh ghé vào xem vợ mình tâm sự những gì đâu. Chỉ lại riêng cho mình em thôi và cho những khách lãng du lâu lâu ghé chân vào ngó cho biết bên trong là gì, em cũng không bận tâm lắm chuyện đó, bởi em thích nó chỉ là của riêng mình, như thế có vẻ hay hơn, như bao lâu nay em vẫn chỉ ôm nhưng tâm sự của mình cho riêng mình thôi.
Em đã từng nói đùa, “buồn nhỉ, lấy chồng sớm quá. Anh cướp mất cả thời xuân đẹp nhất của em rồi”, anh chỉ cười và bảo “ thế em quay lại đi, đi đi”. Em xìu mặt giận anh lắm, sao anh lại thích nói người khác chuyện không làm được, chuyện người khác làm được sao anh không nói thử xem có giám không. Anh cũng chỉ cười, không trả lời. Đôi lúc em thầm nghĩ, sao hay vậy ta, sao mình đối ngược nhau vậy mà yêu được ta? . Anh thích nhạc vàng và chỉ nghe nhạc việt, em thích nhạc english và nhất quyết không thích nghe nhạc việt, anh ít nói còn em nói nhiều, anh không thích lãng mạn bởi anh bảo vớ vẩn lắm, còn em thì cực kỳ lãng mạn, anh không thích quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt như nhớ ngày sinh nhật của ai đó, tặng quà sinh nhật ai đó, quan tâm ai đó bằng những hành động như tự tay làm cái này cái kia bởi anh bảo anh thấy nó vớ vẩn quá, những ngày đó cũng chỉ là như những ngày bình thường, còn em, em lại thích được ai đó chuẩn bị những quà tinh thần thật đặc biệt, thích quan tâm người khác bằng những điều nhỏ nhặt tầm thường đó, anh chỉ thích tặng quà bằng vật chất cho có và xong việc, còn em, em lại thích những món quà bình thường mà ý nghĩa…nhiều và nhiều nữa. Mình thật nhiều khác biệt nhưng mỗi lần kể sự khác biệt nhau nghe anh lại bảo " đấy em đi đi, đi tìm người nào phù hợp ấy, anh chỉ có thế thôi”.  Em lại bảo  “sao anh lại bảo người ta làm điều mà anh biết người ta không làm được nữa rồi, người ta bảo nửa kia là nửa thiếu của nửa mình, phải có phép bù trừ. chứ làm gì có ai hoàn hảo”.
Nhưng anh nè, cuộc sống đâu chỉ có vật chất, nghề nghiệp và kiếm tiền có những thứ khác nữa cơ, những thứ khác ý nghĩa hơn tất cả những thứ đó nhiều lần.
Ngày hôm qua bỗng nhiên anh bảo thời gian trôi nhanh quá, chắc mấy chốc mà giờ anh đã gần 30 rồi, em chỉ im lặng không nói gì, bởi có lẽ có nói anh sẽ không cãm nhận được nỗi đâu. Có những thứ khi có mình chẳng biết quý nhưng mất rồi mình mới thấy tiếc và chính vì thế em mới nói anh rằng anh sửa tính đi, nhưng anh lại cứ bảo “ tôi thế thôi, cô không thích thì kiếm thằng khác đi” và em lại nói “ trên đời làm gì có người nào là hoàn hảo, yêu là cùng nhìn về những ưu điểm của nhau để tự hoàn thiện mình” và vì thế anh làm em buồn thật nhiều, khóc thật nhiều, muốn buông lơi tay anh đi nhưng mỗi khi nguôi lòng em chỉ nhìn vào những ưu điểm của anh để che hết những khuyết điểm đã làm em buồn đó đi.
Biết thế đó anh ạ, nhưng con người mà , làm sao mãi vị tha được cũng có những lúc người ta trở nên xấu tính và cực kỳ xấu tính đó chính là những khi em gặp chuyện buồn, em lại bắt đầu ngồi một mình ngẫm nghĩ với những câu hỏi vì sao và tại sao. Tại sao khi anh buồn không cần anh nói em cũng biết mà khéo léo hỏi vậy mà khi em buồn, em nói mà anh không an ủi? Vì sao khi anh khóc như con gái em ôm anh vào lòng lau những hàng nước mắt, vỗ về, an ủi động viên “ cuộc sống luôn có nhiều chuyện buồn, ai cũng vậy thôi không tránh được. mọi chuyện rồi sẽ qua thôi anh, cứ khóc đi cho nhẹ lòng”, mà sao khi em buồn và khóc không có cái ôm ấm áp, cái nắm tay thật chặt mà chỉ có mình em gục đầu ôm đầu gối để những hàng nước mắt chảy lã chã còn anh thì quay lưng đi hoặc nằm ngủ. Vì sao khi anh ốm, mệt em lo lắng chu đáo, chăm anh từng cái ăn, cái uống, lo anh từng giấc ngủ vậy mà em ốm chẳng được anh hỏi thăm dù chỉ một câu em có mệt lắm không? mà chỉ nghe anh bảo “ thôi anh nhức đầu lắm, em đừng có than mệt nữa” và rồi người ốm vẫn phải lo cơm nước cho người khỏe?, tại sao khi anh stress, anh buồn bực em luôn massage, chọc anh cười , kể chuyện tếu lâm cho anh cười, làm đủ trò cho anh vui mà khi em buồn bực khó chịu em than anh chỉ bảo em chỉ giỏi than bao nhiêu người còn khổ hơn em kìa???…
Em đâu cần nhiều đâu anh, đâu cần 3 bữa cơm / ngày phải đủ 3 bữa thịt cá, thích ăn gì thì mua, thiếu gì thì sắm. Em chỉ cần những cái đơn giản thôi, chịu lắng nghe em một tí, chịu sẻ chia em những chuyện buồn bực thường ngày của cuộc đời, chịu cho em mượn bờ vai cho em khóc, chịu nghe em than khi em chán đời, chịu dắt tay em qua những tháng ngày vất vả tìm chỗ đứng trong xã hội đầy hỗn loạn này và chỉ em với, chỉ em biết những điều anh biết mà em chưa biết, bởi thật sự bây giờ em mới bắt đầu vỗ cánh bay vào đời, em không biết mình sẽ bay được đến đâu nhưng em cần phương hướng và em cần ai đó cho em chỗ dựa niềm tin để em biết rằng em không cô độc giữa cuộc đời này, để mỗi khi em gục ngã em có thêm niềm tin có ai đó sẽ nắm tay em vực em dạy và bước tiếp…. Tất cả những điều đó có lớn lao lắm không anh, có khó lắm không anh. Sao dường như em thấy mình đang quá hoang tưởng vào những điều có lẽ không có thực thế này……

1 nhận xét:

canbeliveforyou nói...

em gọi chị là chị nhé! đọc những dòng tâm sự của chị, thật sự em thấy lại mình trong đó, em cũng như chị và người yêu của em cũng như anh, em cũng đã mong như chị, tụi em chỉ mới là người yêu thôi chưa là 1 gia đình. Chị ơi sự thay đổi đó thật sự khó vậy sao chị? nếu bước tiếp, em sự không thể, chị vẫn can đảm nhiều lắm chị ơi. Chị cố lên nha! em chúc chị sẽ thật hạnh phúc, chúc cho anh ấy cũng sẽ thay đổi cũng như niềm mong mỏi người ấy cũng có thể thay đổi, không gì là tuyệt đối hết phải không chị...^^...

Đăng nhận xét

Giới thiệu về tôi

Ảnh của tôi
Vietnam
không ai là hoàn hảo nên mình cũng không phải là người hoàn hảo..

my pic

my pic

my music

Friends

Thiet Ke WebSite

GosuBlogger