cho riêng mình thôi

Tĩnh lòng lại sau khi được xả nối uất nghẹn bấy lâu nay. Trở về trang điều khiển, kéo lượt xem những blog "tôi theo dõi". Chư Giang Sin - những cái cái tên tác giả lạ hoắc lần lượt được hiển lên, những tác phẩm mới, vài tác phẩm lướt tên đoán ngay chắc bài của mấy em vừa rồi tham gia trại. hì, vậy là bao nhiêu năm rồi nhỉ, lâu thật, cũng phải 8 năm rồi ấy chứ. Những ngày ấy mình cũng như mấy em ấy thích lên khoái chí khi có bài được đăng trên tạp chí và hí hửng khi có tiền nhuận bút. Mấy bữa vừa rồi gặp lại mấy đứa ngày xưa cùng thời trại hạ xanh, trại sang tác thơ văn thiếu nhi...tụi nó hỏi mày có viết được truyện hay thơ gì nữa không. Không cần suy nghĩ lâu, trả lời ngay " không", giải nghệ mấy năm rồi. Tụi nó dặn : mấy cô chú ở tạp chí nhắn có sáng tác gì mới gửi cho mấy cô chú ấy đăng đấy, cả Cô Nga nữa cô cũng mong bài mới của mấy đứa tham gia trại ngày xưa lắm. Mình cười trừ " uhwm". Văn, thơ, truyện ưh??? để làm gì, cuộc sống bây giờ thực dụng quá mình đâu có tâm trạng và thơi gian ngồi ngẩn ngơ mơ mộng viết lên những tác phẩm nào đó nữa, trong đầu mình chỉ toàn những tính toán và suy tính làm cách nào để kiếm được tiền ????, tiền, tiền, và tiền, suốt những tháng năm đại học dường như có lẽ đôi khi những khoảng lặng yên bình để có thể mình cãm nhận những cãm xúc cuộc sống để viết nên một tác phẩm nào đó như thời còn đi học phổ thông chỉ thoáng qua trong chốc lát, và mỗi lần tỉnh lại trở về với thực tại là mỗi lần thấy đời càng thêm chua chát.

Đã có những lúc mình thèm, thèm những cái tưởng chừng như đơn giản mà sao quá đỗi khó với mình, thèm được về nhà nhẹ nhàng và bình yên, thèm được ngồi trước hiên nhà ngắm màn mưa rơi cùng một giai điệu nhạc country nhẹ nhàng đượm buồn, thèm được dạo phố tây nguyên mình vào một buổi chiều mưa phùn cũng đứa bạn thân và nhẹ nhàng bước đi không vội vàng cùng hương ngọc lan thoang thoảng, thèm được ngồi ăn ốc đêm cùng tụi bạn nói chuyện tếu lâm và rồi cười dòn dã như cuộc đời chưa từng có những nỗi buồn, thèm được ngôi yên lặng nhìn bầu trời xanh xa xa phía chân trời cùng gió lồng vi vu của đại ngàn tây nguyên mà không bị ai quấy rầy....nhiều và nhiều lắm, thèm những cái tưởng chừng nhỏ nhặt ấy sao khó quá chừng.
Lại một đêm nữa xắp trôi qua, ngày mai mình sẽ bắt đầu từ đâu đây? và sẽ làm cái gì trước?....Không biết, chẳng biết nữa....sao lúc nào cãm giác mình như môt kẻ lang thang cô độc trên con đường không tìm ra ngã rẽ cho riêng mình.
Mình thấy sợ, lạc lõng, cô đơn, vô vọng, không phương hướng và dường như mình xắp buông lơi tất cả ....

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Giới thiệu về tôi

Ảnh của tôi
Vietnam
không ai là hoàn hảo nên mình cũng không phải là người hoàn hảo..

my pic

my pic

my music

Friends

Thiet Ke WebSite

GosuBlogger