stress...thất nghiệp

Hôm nay lên trường nhận giấy tốt nghiệp tạm thời sau khi tròn 1 tháng ở nhà chờ đợi và thất nghiệp, 7,9 - xếp loại khá. híc, khá giỏi không quan trọng gì nữa khi một đứa tốt nghiệp trung bình còn có nghề nghiệp trong khi mình thì vẫn thất nghiệp. Hôm nay, nghe tin một số đứa đã có việc làm và đi làm, làm mình càng bối rối, nôn nóng, và buồn chán. 1 tháng ở lại thành phố, không về quê. mẹ gọi về làm mình càng bực bội, nghĩ nhiều và khó chịu. Mình chỉ ước, ước gì được như người ta..híc, sao mình bơ vơ thế. Nhớ ngày đó 1 thân một mình lên thi đại học và rồi lại 1 thân một mình lên nhập học và giờ mình cũng bơ vơ 1 mình lang thang giữa đường đời xô bô để lập nghiệp. không ai định hướng, không ai sẻ chia, không một chỗ vướng vịn, mình thấy lạc lõng và vô vọng. 1 tháng ở lại thành phố, chờ đợi công việc và không về quê, mình tránh, tránh những mọi thứ ở nơi đó sẽ khơi dậy niềm tủi thân bấy lâu nay đọng lại quá ư dày đặc sâu trong tâm hồn mình. Mình mệt mỏi, stress, chỉ vài hôm nữa thôi sẽ nhận bằng tốt nghiệp, cầm tấm bằng đó ra mình sẽ đi về đâu??? mình cãm thấy vô vọng và không tìm được ngã rẽ và phương hướng, sao cuộc đời bất công với mình đến vậy. Có người sao được nhiều quá còn mình sao chỉ toàn thấy những đau khổ và nước mắt???. 1 tháng ngồi chờ, những hồ sơ được gởi đi không hồi âm, hy vọng rồi thất vọng. Mình mệt mỏi đã có lúc, mà không phải rất nhiều lúc, mình chỉ muốn nằm ngủ một giấc, ngủ mãi mà không thức dậy nữa....

Mình đã muốn bình yên mà sao người ta không cho mình được yên bình. Vụ khóa luận, mình đã quên, đã mất cả nửa tháng trời để lấy lại cân bằng và cho nó ngủ yên, chỉ chờ đợi ngày nhận bằng tốt nghiệp và bước ra khỏi trường đó mà không muồn ngoảnh lại. Vậy mà rồi chuông điện thoại reo....lần 1: phòng công tác sinh viên, có một công việc ở mãi Hà Nội em có nhận làm không? cô sẽ gởi số điện thoại của em cho họ để trao đổi nhé/
Lần 2: văn phòng khoa: em ơi, có ở thành phố không? chiều lên khoa cô trao đổi một số việc về đề tài khóa luận của em nhá, vì hội đồng khoa mình duyệt đề tài em đưa lên trường để tuyển chọn đưa tham dự giải thưởng Eureka sinh viên nghiên cứu khoa học....
và rồi lên, chẳng sung sướng gì," em về sửa lại nội dung theo bản phản biện này và rồi in lại để nộp". Lại sửa, lại in, lại tốn tiền, lại stress, và rồi mình được cái gì chứ, lại một hội đồng khoa học ngớ ngẩn như hôm bảo vệ khóa luận uhm. Và rồi lại ráng mà nhịn và chấp nhận với mỗi câu giải thích không trực tiếp mà được truyền đi truyền lại qua bao người " đề tài của em đó được đánh giá tốt, nhưng tiếc quá vì nằm trong tốp bảo vệ đầu tiên và điều kiện khách quan là có giáo viên ngoài nằm trong hội đồng là bảo vệ đầu tiên nên phải chịu thiệt thòi" . Đây có thể gọi là câu giải thích ngớ ngẩn nhất mà mình từng nhận, thế tại sao không xếp tên thứ tự A,B, C lên bảo vệ mà tự nhiên đưa mình lên trước và tại sao không thống nhất baren điểm để chấm mà có vụ, sau buổi bảo vệ củamình mới họp lại để " chấm thoáng hơn cho những người sau vì hội đồng sáng nay chấm điểm thấp quá"...mình đã nín lặng và bỏ qua tất cả, ôm niềm uất ức riêng mình. Vậy mà giờ tại sao bài khóa luận của mình không năm top cao điểm nhất khoa mà lại chọn cho đi dự thi. Mâu thuẫn quá, đúng toàn là những bọn ngớ ngẩn. khác nào mấy bà tự khai mình rằng cái điểm bảo vệ khóa luận hôm đó chẳng nói lên được điều gì vì có những bài chất lượng cao hơn nhưng vì "vì điều kiện khách quan" nên điểm thấp hơn. Cái lê lối làm việc không khoa học, không lô gic bởi những tiến sỹ "giấy" đó chỉ có những sinh viên chúng tôi mới có "mắt thánh" nhận ra, còn lại những người cấp quản lý hình như "đeo kính đen" nên không nhìn thấy gì và tai thì chắc lâu ngay không làm sạch ráy tai nên cũng điếc luôn nên mới có những vụ ngớ ngẩn đến cái đề tài thuộc mảng văn hóa tộc người thì được một " tiến sỹ từ chuyên môn văn học chuyển sang văn hóa học" tự nhận làm hướng dẫn, còn tiến sỹ dân tộc học thì bị chuyển cho mấy đề tài chùa chiên làm hướng dẫn cho oách.
Chưa nói đến vụ, ở cái khoa toàn mấy mụ rãnh chuyện đi bới móc chuyện đời tư người khác đến sinh viên người ta yêu ai, làm gì cũng bị mấy mụ đem ra nói kháy, nói móc, bơi cho bằng được. May mình đã được "tiêm phòng" trước nên dù có bị cắn cũng không hê hấn gì. Tôi không hiểu sao mấy mụ rãnh đến vậy?. Mình đã ngán ngấy cái khoa đó, và cái dự giải thưởng giải thiếc gì đó mà chả thèm, mình chỉ muốn được yên bình....
Cầu cho không lọt vào những đề tài được trường tuyển chọn cử đi, và cũng cầu cho cái ông giám đốc gì đó ở Hà Nội mà được mấy bà cô giới thiệu cho cũng đừng gọi điện liên lạc cho đỡ mệt mỏi phải mang ơn ai bởi thấy cái đời nó nhố nhăng quá....mình sẽ tự đi bằng đôi chân mình có lẽ sẽ vững chắc hơn, và bước đi mà không sự sụt hố....

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Giới thiệu về tôi

Ảnh của tôi
Vietnam
không ai là hoàn hảo nên mình cũng không phải là người hoàn hảo..

my pic

my pic

my music

Friends

Thiet Ke WebSite

GosuBlogger