chửi đời

Đêm dài nhỉ, lần đầu tiên thấy đêm dài, nhưng thật sự không muốn nằm xuống và ngủ. Chẳng biết vì sao nữa? Nghĩ, những suy nghĩ luân quẩn trong đầu chạy đi chạy lại, cố lảnh tránh nhưng lại vấp phải cái nghĩ khác, khó thoát thật. Phải mình đã hy vọng quá nhiều, đã ảo tưởng quá, hay là sao. Không biết chỉ biết là từ ngày, ngày thoát khỏi trường đó và cầm cái tấm bằng đó mình không còn là mình, không còn là mình của đầy niềm tin và sức sống. Giờ mình là đứa héo hắt nhìn đâu mọi thứ cũng úa tàn, nhìn đâu cũng thấy ngõ cụt và nhìn ai cũng chỉ đầy rẫy những sự lừa dối. Mình hòai nghi về mọi thứ, và những thứ gọi là công bằng...và nhiều nhiều thứ khác. Mình sao có sức thống kê.

Một số đứa trong lớp đã thi cao học, có đứa rớt đứa đậu. Minh yên lặng và lại hỏi học cao học xong thì làm gì? uhm. Kỳ thật, nhưng nếu học cao học xong mà có đước cái chức thạc sỹ cũng ngon ngon, mình lại cười. Gớm lấy cái bằng cử nhân thôi mình cũng phải ứa bao nhiêu nước mắt rồi, lấy cái bằng thạc sỹ đó để ngắm chơi chắc mình phải nài nỉ ông bà già ở quê bán vài mảnh đất quá. Quan trọng cái khác giữa mình và những người đó là họ có tiền, còn mình không có tiền. Vậy thôi. Lại tiền, mọi thứ trên đời nảy sinh những vấn để vui, buồn, hạnh phúc, sung sướng hình như từ tiền mà ra thì phải. Mình cũng vì nó mà nài lưng ra học để rồi ngậm ngùi nhận ra cầm nó trong tay sao chẳng thấy vị gì chỉ biết là dc 1 thì muốn 2, 2 thì muốn 3.....cứ thế rồi cho đến khi giật mình nhận ra. ô hay vậy khi nào mình mới biết thỏa mãn có nó đủ xài nhỉ. Có lẽ vì nó hay nói cách khác tất cả vì nó mà mình từ 1 đứa chỉ từ cái mong ước có được công việc rồi lại mong đc lương 3 triệu, sau đc 4,5 triệu thì lại thích được có thời gian đủ nhàn rỗi cho việc khác và thế là ta quyết định thà được cái 2 nhưng không có cái khoản money 4,5 triệu, tưởng thế là ok, ai dè từ đó nên nảy sinh đủ thứ chán nản rồi lại bảo thế bèo quá....và cuối cùng là ta trở về từ con số không và nhìn mọi thứ với con mắt hoài nghi và vô hướng.
Mình đang làm gì? không biết! mình cần gì? không biết! thế tóm lại mình thích làm gì? không biết!
Thế đó tiền là cả của vấn đề, và vì xã hội này đều thích tiền nên xã hội cũng là cả vấn đề. Bởi vậy, cuộc đời mới có những chuyện phi lý, bất công diễn ra hằng ngày, mọi giờ, mọi giây trong cuộc sống. Và hiện tại đơn giản vụ bọn nó học cứ tàng tàng giống mình hay nói cách khác mình xuất sắc hơn nó nhưng được cái nó có thứ mình không có thế là nó được làm quan ngon. Thôi thì ta cũng éo thèm nhá, đi bằng đôi chân mình mới sướng chứ cái kiểu ô dù, dốt cứ đi làm cu li cho thằng dốt hơn nhục bỏ mịa. Nói đến đây lại thấy ô nhiễm trong ngôn từ của mình nhưng nói thật từ ngày thất thế bỏ việc ở nhà chơi game mình cũng bị lây lây cái kiểu nói chuyện đầy ức chế đó, nhưng được cái là cục tức nó dễ trôi hơn thay vì cứ phải tìm những từ ngữ đầy văn hóa mãi giũa, gọn gàng, đẹp đẽ rồi lại văng ra. Mà đã là thất thế thì khác gì bọn nó, nên mình cho phép mình có những lúc được quyền dùng và nên dùng khi chưa qua nỗi cái nạn khốn khó này.
Nói tiếp chuyện mấy anh/chị được vô làm quan ngon, mình lúc đầu cũng chả thèm soi xỉa gì bọn nó , cơ thế mà lâu lâu nó gặp mình. Nó tỏ ra hỏi thăm khí thế với cái giọng chua không chua, chảnh không chảnh cứ ương ương kiểu mùi tanh tanh của cá đã chết mà chết lâu rồi ấy. Nó cứ xỉa soi mình, coi mình không bằng nó. Đấy mới gọi là ức chế. Mà nói thật nó hỏi về công việc, công ty, mình cũng gọi là thật thà ghê cơ, có sao thì cứ báo cáo tình hình là thế mà quên mất rằng cái óc của mấy đứa nó làm quan cho đứa dốt hơn nó thì cũng chẳng to hơn quả nho là bao nhiêu. Thấy nó nói chuyện "ngu" bỏ xừ, kiểu ngu của nó ở đây không phải là kiểu ngu của mấy người không có học có sao nói vậy, mà là kiểu ngu của mấy đứa nó có trí thức hằn hoi nhưng chắc tại trí thức lý thuyết trên giảng đường chứ ngoài đời chưa được cọ xát thì đã kịp chui vào ổ kia ngồi hóng mát ngắm dân đen nươm nướp đem của ngon vật lạ đến dâng rồi nên sao mà thấu hiếu được cái chuyện đời của đứa phải đi công dịch cho mấy ông chủ tư bản.
Đời nó vậy, thôi kệ mịa nó. Nó giàu kệ nó, nó làm quan to kệ nó. Chỉ ước gì gặp được ông bụt hiện ra mà hỏi con ước gì thì cầu xin, Bụt cho con cái phép lạ nào mà con cầu gì được nấy mà không giới hạn lời cầu, để con cứ cầu đời đời kiếp này éo có dân đen nào phải đóng thuế má cho quan để coi quan trên, quan nhỏ, quan bụng to, quan bụng phệ sống được bao lâu?....

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Giới thiệu về tôi

Ảnh của tôi
Vietnam
không ai là hoàn hảo nên mình cũng không phải là người hoàn hảo..

my pic

my pic

my music

Friends

Thiet Ke WebSite

GosuBlogger