Trải lòng...

Lâu rồi bỏ rơi đứa con tinh thần của mình, không ghé thăm, không quét dọn, mạng nhện giăng tờ đầy nhà. ^___^.  Tính ra mình gắn bó với blog cũng khá lâu, từ cái thời sinh viên suy nghĩ còn nông nỗi, bốc đồng cho đến giờ đã hết thời độc thân. Mỗi một bài viết là mỗi một giai đoạn trưởng thành về suy nghĩ, hành động của bản thân mình. Ngày xưa thời chưa có face, blog như chính ngôi nhà tinh thần của mình, ngày nào cũng ghé, lâu lâu cũng làm vài trang than thở. Nhưng từ ngày chuyển qua face, nó bị mình vứt đi một xó không thèm ngó nghiêng, khi nào trái gió trở trời ( câu này không biết có đúng không, mình không giỏi về tục ngữ, thành ngữ, ca dao người Việt cho lắm), thì may ra mình mới lại thăm em ý.
Thật tình mà nói cũng không cố ý bỏ rơi em ý, chẳng qua là có những chuyện muốn bày tỏ lắm lắm, muốn trải lòng lắm lắm nhưng thường dễ đụng đến những vấn đề nhạy cãm, mà ở đời này xã hội nó khốn nạn lắm, đen nó cho biến thành trắng, trắng thành đen. Mình không có đủ lòng dũng cãm, hào khí như người ta. Mình thuộc loại người thích sống đơn giản, yên bình, ghét chính trị ( cái này người ta bảo mình vô tâm hay vô tình cũng được), nên dù chứng kiến trực tiếp hay gián tiếp những câu chuyện khốn nạn của xã hội, dầu rằng mình cũng phản ứng đó, cũng bực mình, cũng khó chịu, cũng có chút phản kháng nhưng dĩ nhiên chỉ là trong suy nghĩ và lời nói cẩn trọng.
Với lại, dạo này blogger bị săm xoi, xét nét, săn lùng ghê lắm, mình không muốn bị mời uống trà. Cũng muốn làm những việc bình thường như người ta lắm, thấy ghét thì chửi, thấy yêu thì khen, thấy đẹp thì mê, mà thấy xấu thì lên án. Nhưng đời người sinh ra không có quyền chọn mình là ai, từ đâu đến nên khi nhận biết mức độ của mình có giới hạn thì nên khôn mà ngừng lại.
.........Thôi thế thôi, lần sau nói tiếp

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Giới thiệu về tôi

Ảnh của tôi
Vietnam
không ai là hoàn hảo nên mình cũng không phải là người hoàn hảo..

my pic

my pic

my music

Friends

Thiet Ke WebSite

GosuBlogger