Lảm nhảm 1

1. Ngày xưa người ta thích được lên báo lắm, vì được lên báo là được nhiều người biết và muốn được lên báo thì phải toàn những gương mặt, những câu chuyện tiêu biều, để cho người khác có thể học tập và noi gương. Thành ra nghĩ một cách tích cực thì ngày xưa những điều tốt đẹp được lên báo nhiều hơn nhiều điều xấu, suy nghĩ này thì có vẻ hơi mang tính chủ quan vì tính ra cô gái miền núi không được tiếp xúc nhiều với báo với đài thì biết cái gì mà phán, chẳng qua là mình tòan được đọc ké toàn những tờ báo hay nên cái suy nghĩ nó nhiều màu tươi sáng hơn. Thôi kệ, nhưng có thể kết luận là ngày xưa người ta rất thích lên báo và những cái gì đẹp thì sẽ được đưa lên báo.
Còn giờ thì người ta lại sợ lên báo, có lẽ là xấu đẹp gì thì cũng lên báo hết. Mình hay nói câu này có 2 cách để bạn nổi tiếng thứ nhất là bạn phải thật sự giỏi, thứ hai là bạn phải thật sự dốt hoặc xấu xa, tệ hại gì đó nhưng tạm gọi là cái tệ của sự tệ hại.
Nói đến đây thì ta khỏi bình luận chuyện giỏi lên báo vì đương nhiên họ xưng đáng vì đó là tấm gương sáng cho hàng triệu triệu độc giả khác. Ta sẽ thử lạm bàn ( câu này nghe cao siêu quá, nhưng bí tứ tạm dụng vậy^^), cái cách để nổi tiếng thứ 2.
Vì người ta dùng từ hòa nhập, nên người ta được cởi mở, mà đã cởi mở thì không còn có những sự chọn lọc, chắt lọc từng chi tiết nội dung câu chuyện, hình ảnh, từ ngữ, ngữ pháp...mà các nhà báo dùng. Đơn giản, nghe bảo thời hòa nhập Việt Nam mình giờ nhiều tờ báo lắm đủ thể loại, nội dung hấp dẫn cho đủ lứa tuổi, phong cách, tầng lớp xã hội, còn có tờ làm theo kiểu gọi là tổng hợp tầng lớp, lứa tuổi nào cũng đọc được không phải kén chọn gì. Báo thì nhiều, những câu chuyện thì xảy ra mỗi ngày thì chắc không nhiều vì tờ kia đưa tin rồi, anh muốn được chú ý hơn thì phải tin khác giật hơn, tìm tin đi, tin gì cũng được càng giật gân càng tốt. Và thế là các anh nhà báo sẽ bắt đâu khai thác, giật tít mọi thứ đủ kiểu cách miễn sao là vừa đọc ngay câu đầu tiên là người ta ào vào đọc ngay, mua ngay, hay click chuột vào ngay. Cái này gọi là đánh vào tính tò mò, mà đã là người tò mò nó như là bản tính sẵn trời phú của con người, người không nhiều thì cũng ít, trừ khi có những người khác thường không có một chút tò mò nào thì cũng hơi lạ lạ.
Đấy là chuyện của các anh lều báo, trách mấy anh làm gì, vì không có mấy anh thì làm gì có chuyện cho chúng ta hóng, chỉ là đôi lúc ngẫm cũng buồn các anh cứ mải mê đi hóng đủ tin từ giật gân đến nhảm nhí mà quên mất cái lương tâm của nghề cầm bút rằng mình viết cho ai ?, ai sẽ đọc ?, ai sẽ cãm nhận?, và tác động của những dòng tin mình viết tới người tiếp nhận thế nào?. Cái này không trách được, trách sao được vì người ta cũng vì miếng cơm mánh áo, thôi trách cái xã hội vì mình nghèo quá, trách ông trời vì cho đất nước mình nghèo vậy.
Quay lại với chuyện dốt tệ hại, xấu xa tệ hại, tệ hại của sự tệ hại thì sẽ thành nổi tiếng, vâng, phải nói là cái thủ đoan nay hơi bị gọi là cao siêu vì thường người ta hay nói người điên thì có bao giờ biết mình điên. Nên nếu người điên giết người thì có chăng họ bị lên án là phạm tội trong lúc không kiểm soát và nhận thức được nghĩa là lúc đó họ bị coi là không phải là người bình thường, chính xác nghĩa là hành động trong lúc không phải là con người, vì vậy, tất cả mọi việc liên quan đến người điên dễ gây chú ý và rồi cũng dễ lắng đi. Thế nên có nhưng sự việc mà người ta thấy nó không bình thường, nó quá sức tượng tưởng đối với một con người còn là con người thì người ta hay chửi  : Chỉ có thằng điên mới làm điều này.
Đấy là chuyện của người điên, còn chuyện của người bình thường mà muốn nổi tiếng người ta giả điên, gỉa ngu, giả tệ hải, giả xấu xa, giả thơ ngây, non nớt, ngu ngơ như người bị điên để tận dụng mọi thủ đoạn, xảo quyết hành động những việc như người điên để gây chú ý thì tôi phải nói rằng đó thực sự là sự nham hiểm của nham hiểm. Những người này thì phải level của họ cao hơn những người giỏi, đảm bảo người giỏi không đủ khôn để bám đít đâu.
Và cũng vì ta cả thôi, vì cói thói tò mò không kiểm soát mà ta bị cả 2 thể loại người kia lừa vào những bẫy đó rồi lại còn to mồm chửi tụi nó thì được cái gì. Chỉ tội thấy ta ngu thêm, vì đảm bảo bọn nó sẽ cười và bảo mình ai bảo bọn mày ngu.
Và mình cũng đang thực hiện cái ngu đó đây, ngồi viết nhảm chửi đời.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Giới thiệu về tôi

Ảnh của tôi
Vietnam
không ai là hoàn hảo nên mình cũng không phải là người hoàn hảo..

my pic

my pic

my music

Friends

Thiet Ke WebSite

GosuBlogger